Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Hòa Bình Là Chiến Thắng Huy Hoàng Nhất, Phần 5/5

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tôi hy vọng con người sẽ thức tỉnh và nhớ đến Thượng Đế, và tạ ơn mỗi ngày. Và hãy biết ơn, hãy khiêm nhường, và thay đổi lối sống của họ. Ví dụ, họ trân quý sinh mạng của họ nhiều bao nhiêu, thì họ cũng nên trân quý sinh mạng của người khác bằng cách không gây chiến, mà kiến tạo hòa bình. Và trân quý sinh mạng của các chúng sinh khác mà cũng tham sống sợ chết, sợ đau khổ, như những người-thân-động vật.

Có một truyện của Ấn Độ mà tôi đã kể cho quý vị từ lâu rồi. Truyện như sau… Một ngày nọ, Thiên Đàng tổ chức bữa tiệc và mời một số chúng sinh Thiên Đàng và cả chúng sinh địa ngục, như cơ hội bình đẳng, đến dự tiệc. Cả hai nhóm, các chúng sinh Thiên Đàng và địa ngục đều được đối xử như nhau – được chào đón như nhau, cùng kiểu bàn, cùng thức ăn và cùng muỗng nĩa. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ cùng nhau ngồi tại cái bàn lớn và trước mặt họ là cái tô lớn với đủ cao lương mỹ vị. Thức ăn Thiên Đàng, rất ngon.

Nhưng tất cả họ đều được phát cho một cái thìa rất dài. Họ có thể với tới thức ăn nhưng họ không được gập khuỷu tay lại [để ăn]. Và với một thìa dài như vậy, nếu không gập khuỷu tay lại, thì không thể ăn. Và cái bàn cũng dài, nên thậm chí không cần phải gập khuỷu tay để ăn. Có một quy định duy nhất là không được gập khuỷu tay. Vậy, nếu không thể gập khuỷu tay, thì không thể nào ăn được.

Do đó, tất cả chúng sinh địa ngục phàn nàn, đau khổ, và rồi bỏ đi. Họ nói, “Làm sao chúng tôi ăn được? Quý vị trêu chọc chúng tôi mà; quý vị cho chúng tôi thức ăn ngon, và rồi không để chúng tôi ăn. Nếu không thể gập khuỷu tay và làm ngắn cái thìa, như, không thể chạm vào đầu thìa, như, không thể chạm vào đầu thìa, (Dạ, thưa Sư Phụ.) và không thể gập khuỷu tay, thì làm sao ăn được đây?” Nên họ bỏ đi trong phẫn nộ và đau khổ. Còn nhóm chúng sinh Thiên Đàng, họ lấy thức ăn và đút cho nhau ngang qua bàn. (Ồ, vâng.) Hiểu tôi nói gì không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Không cần phải tự đút mình; quý vị đút cho người khác ăn, và người khác đút cho quý vị ăn. (Dạ. Đút cho nhau ăn.)

Cho nên, tương tự, thế giới này, nếu chúng ta thay đổi lối suy nghĩ, nếu thay đổi quan niệm làm sao để mình cảm thấy vui, thì thế giới sẽ tốt đẹp. (Dạ.) Hãy nghĩ đến người khác, như đó là hoàn cảnh của chính mình, thì quý vị sẽ cảm thấy trái tim mình tan chảy, dịu đi, với lòng từ bi, với tình thương. Và rồi bất cứ điều gì quý vị làm để giúp đỡ họ, đều là thật. Quý vị sẽ đạt công đức vô lượng trên Thiên Đàng và những người này cũng có được vô vàn hạnh phúc trên Địa Cầu, cũng như đời sau.

Nhưng thế giới đã không học được. Có một số người tốt và biết giúp đỡ, nhưng không nhiều lắm. Thành ra thế giới chúng ta mới đau khổ đến thế này. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Một số nơi thì cũng ổn, nhưng vẫn không phải là cách chúng ta nên hành xử. Bởi vì không có đủ người tốt. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Quản lý không được tốt của cải mà Thượng Đế đã ban cho trên Địa Cầu. (Dạ.) Nếu quản lý tốt, thì mọi sự sẽ tốt đẹp; mọi người sẽ vui vẻ và không bao giờ có chiến tranh hay xung đột dưới bất kỳ hình thức nào. Sẽ không bao giờ có bất kỳ bệnh tật hay rắc rối, đau khổ dưới bất kỳ hình thức nào. Mọi người sẽ hài lòng, mãn nguyện và hạnh phúc. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Điều đó không khó thực hiện cho lắm, không khó. (Dạ đúng.) Nhưng nhiều người trên thế gian không học được. Và những người này lại là những người cai trị. Đó mới là vấn đề. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và bây giờ thì còn tồi tệ hơn. Tất cả những kẻ xấu đang cai trị. À nhiều, chứ không phải tất cả. Và một số cũng không được khai ngộ cho lắm. Nên cũng không giúp ích được gì.

Người đàn ông này, Qaroon rất tự hào và kiêu ngạo. Ông nói rằng chính ông là người kiếm được tất cả sự giàu có và đặc ân này, mặc dù mọi người đã nhắc nhở ông về Thượng Đế. Nhưng ông không cảm thấy biết ơn Thượng Đế. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ.) Mà cảm thấy rằng ông là người có thể tự mình kiếm được tất cả những của cải này, bằng chính tài năng và kiến thức của mình.

Tôi hy vọng con người sẽ thức tỉnh và nhớ đến Thượng Đế, và tạ ơn mỗi ngày. Và hãy biết ơn, hãy khiêm nhường, và thay đổi lối sống của họ. Ví dụ, họ trân quý sinh mạng của họ nhiều bao nhiêu, thì họ cũng nên trân quý sinh mạng của người khác bằng cách không gây chiến, mà kiến tạo hòa bình. Và trân quý sinh mạng của các chúng sinh khác mà cũng tham sống sợ chết, sợ đau khổ, như những người-thân-động vật. Ví dụ, như thế. (Dạ, Sư Phụ.) Và chia sẻ những gì họ có thể chia sẻ với những người láng giềng thiếu thốn. Rồi thế giới của chúng ta sẽ không còn vấn đề gì nữa. Chúng ta thậm chí sẽ không cần lên Thiên Đàng. Chúng ta sẽ kiến tạo Thiên Đàng tại thế. Tôi không thấy điều đó khó khăn bao nhiêu. (Đúng vậy, thưa Sư Phụ. Dạ, Sư Phụ.) Tôi không thấy khó khăn gì hết. Mà chỉ là sự quản lý không được tốt, và vẫn chưa thực hiện tốt. Nên, nhiều người mới đang chịu khổ. Và thậm chí còn gây đau khổ nhiều hơn.

Tôi đã nói rồi, con người là đại dịch của chính họ. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Và tôi vẫn có quan điểm đó. Tôi hy vọng họ thay đổi, và thay đổi cho nhanh, nhanh, nhanh, không thì tất cả sẽ tiêu tùng. Tôi thậm chí không biết là khi nào. Ai biết được khi nào? (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Cho nên đây có lẽ là một trong những truyện cổ có thật được truyền đạt cho một số người qua các vị thánh hiền, hoặc qua một số thiên nhân – có lẽ trong lúc họ thiền hoặc trong lúc Minh Sư khai thị, hoặc đại khái vậy. Dù là gì, đó là từ Thiên Đàng. Truyện được kể lại từ Thiên Đàng, cho con người trên thế gian hiểu sự giàu có và danh vọng ở thế giới này là độc hại nếu quý vị không biết cách sử dụng nó.

Cũng như điện thì mang lại lợi ích, nhưng quý vị phải biết cách sử dụng nó. (Dạ đúng. Vâng, thưa Sư Phụ.) Không thì quý vị sẽ bị giật mà chết. Và chất độc, một số cũng có thể được dùng để chữa bệnh, (Dạ.) nhưng phải sử dụng một cách cẩn thận. Như người ta thậm chí dùng côcain hoặc herôin để điều trị cho bệnh nhân. (Dạ.) Các bác sĩ, họ dùng nó trong một số trường hợp để điều trị cho bệnh nhân. Nhưng nó không phải để cho quý vị lạm dụng, thế thì quý vị sẽ chết. (Dạ đúng.) Quý vị sẽ gặp rắc rối. Nó có thể giúp cứu sống, nhưng nó cũng có thể làm chết. Quý vị biết mà, phải không? (Dạ biết, thưa Sư Phụ. Đúng ạ.)

Cũng như ông Qaroon này, giàu có và nổi tiếng, được tôn trọng và có mọi đặc quyền, rồi bỗng nhiên Đất sập xuống. Thế là hết. Ông và toàn bộ tài sản của mình đều bị chôn vùi với nhau – sâu thẳm và tan chảy trong lõi nóng của Địa Cầu. (Dạ.) Hoặc có thể lúc bấy giờ, không thấy nói thế nào, nhưng có lẽ là một trận động đất hoặc núi lửa phun, hay bất cứ gì đó, (Dạ.) hoặc sóng thần. Trên thế giới, chúng ta biết có quá nhiều. (Dạ đúng.)

Quá nhiều, lúc nào cũng có, và vẫn đang xảy ra tất cả những thảm họa này. Và bởi vì nhiều khu vực vẫn an toàn, nên họ nghĩ rằng sẽ không có gì xảy ra cho họ. Họ không bao giờ biết. (Dạ, thưa Sư Phụ. Đúng vậy ạ.) Sự cố có thể xảy ra qua đêm hoặc trong vài giây, và quý vị sẽ biến mất. (Dạ.) Mọi thứ quý vị đã làm việc cực khổ để có và tự hào về nó sẽ chẳng còn gì, sẽ chỉ là cát bụi. Và bản thân quý vị cũng thế. Thậm chí không có một mét vuông để được chôn cất.

Vậy, đây là một truyện chứa đựng rất nhiều lời dạy đạo đức trong đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi hy vọng những người giàu có, nổi tiếng và quyền lực trên thế giới lắng nghe câu chuyện này và thức tỉnh nhanh lên. Thức tỉnh nhanh. Ăn Thuần Chay, Tạo Hòa Bình, họ chỉ cần làm thế thôi. Hãy ăn thuần chay, tạo hòa bình, làm việc thiện; họ chỉ cần làm thế thôi. Không khó, phải không? (Dạ không ạ.) Không khó chút nào. (Không ạ.) Ngay cả trẻ em năm tuổi cũng có thể làm được. Tôi hy vọng mọi người sẽ thức tỉnh và làm như thế. (Chúng con cũng hy vọng vậy, thưa Sư Phụ. Vâng, chúng con thực sự hy vọng vậy.) Và cho dù quý vị không tìm kiếm Thiên Đàng, quý vị vẫn sẽ có Thiên Đàng ngay trước mắt mình. (Dạ đúng.) Thậm chí không cần sau khi chết mới lên đó hay bất cứ gì. Và dĩ nhiên, sau khi quý vị chết, cõi kế tiếp cũng là Thiên Đàng. (Dạ.)

Chúng ta hãy cầu nguyện cho con người thức tỉnh, được giác ngộ bằng cách nào đó và tôn kính tất cả giáo lý của những vị Minh Sư quá khứ, và có lẽ là hiện tại và vị lai nữa. A-men. (A-men.)

À này, có câu hỏi nào liên quan đến truyện này không? Có câu hỏi nào chợt đến trong đầu không? Quý vị không ghi chú điều mình muốn hỏi, mà chỉ lắng nghe thôi à. Có câu hỏi nào không? (Dạ không có câu hỏi, thưa Sư Phụ.) Không có câu hỏi. À, thực ra bài học đã rõ ràng rồi. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Được rồi, tốt. Tôi cũng không cảm thấy khỏe lắm. Bây giờ tôi đi thiền. Và quý vị cũng vậy. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Trừ khi có việc gấp, thì hãy làm xong cho nhanh. Và thiền trước khi ngủ, cho dù quý vị đã thiền ba lần một ngày rồi. (Dạ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Ít ra là quý vị cố gắng. (Dạ, Sư Phụ.) Quý vị cố gắng. Quý vị cố gắng, bởi vì quý vị làm việc rất vất vả, và có lẽ không tránh được ngáy khi thiền, nhưng quý vị cố gắng hết sức và Thiên Đàng sẽ biết điều đó. (Dạ, xin cảm ơn Sư Phụ.)

Và tôi cứ bảo quý vị mua quần áo mới, nhưng thấy quý vị mặc quần áo cũ hoài. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Quý vị không phải trả tiền mua. Quý vị biết mà, phải không? Một số người nghĩ rằng họ phải trả bằng tiền lương của họ. Nhưng quý vị không cần làm vậy. (Dạ cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị có mọi thứ mình cần. Nếu quần áo quá cũ và cái bụng có thêm ‘trí huệ’, thì quý vị phải mua quần áo mới để mặc cho vừa vặn. Quý vị biết cái lườn bụng này, họ gọi là vậy. (Ồ, vâng, chúng con có rất nhiều ạ.) Lốp xe dự phòng. (Dạ phải.) (Chúng con có lốp xe tải.) Quý vị phải trông tươm tất. Không cần phải trông nghèo nàn. Nhưng ít ra quý vị không bị mắc kẹt vào kiểu kiêu ngạo và vô ơn này, như ông tên là Qaroon trong truyện này. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Được rồi, chúc quý vị ngủ ngon và có được mọi điều tốt đẹp nhất hoặc những gì quý vị muốn có trong năm nay. (Cảm ơn Sư Phụ.) Thực ra, trong ngày hôm nay. Chúng ta sống ngày nào lo ngày đó. Chúc vạn sự lành. Thượng Đế thương. Thượng Đế gia trì. Thượng Đế bảo vệ. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Xin Thượng Đế gia trì Sư Phụ.) Thương quý vị. (Chúng con thương Sư Phụ.)

Xem thêm
Tất cả các phần  (5/5)
1
2022-09-06
6427 Lượt Xem
2
2022-09-07
5050 Lượt Xem
3
2022-09-08
5088 Lượt Xem
4
2022-09-09
4755 Lượt Xem
5
2022-09-10
5267 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android