Chúng ta nói tới đâu rồi? Ồ, ông ẩn mình sau cái cây này à? Thành ra tôi không nhìn thấy ông ấy. Tôi không hề thấy ông ấy. Tôi nghĩ: “Đâu rồi? Ông đó đâu rồi? Ông tuyệt vời đó”. Bây giờ tôi nhìn thấy ông ấy rồi. Ông đủ ấm không? (Dạ đủ.) Ông chắc chứ? Bởi vì châu Phi rất nóng và... Ông khỏe không? (Dạ khí hậu cũng tương tự.) Ồ, vậy à? (Dạ.) Thật không thể tin được. (Con nghĩ khí hậu nơi chúng con tốt hơn nhiều so với ở đây.) Ồ, thật sao? (Dạ vâng.) Ông đừng có tìm cách (Ồ, dạ không, không.) kéo tôi qua đó. Được rồi. Thật hả? (Dạ không, thực ra khí hậu nơi chúng con ở là tốt nhất trên thế giới.) Ồ, thật sao? (Dạ!) Không nóng như mọi người nói với tôi sao? (Dạ không, không, không.)
Ồ, vậy à? Có thể ở những nơi khác, đúng không? (Dạ không, không. Uganda khác với những nơi khác. Đó là một trong những nơi có khí hậu thích hợp nhất trên thế giới.) Ồ, thật sao? (Dạ đúng.) Ồ, Thượng Đế ban khí hậu đó cho quý vị. (Cảm ơn Sư Phụ rất nhiều.) Khí hậu rất quan trọng. (Dạ vâng.) (Chúng con có ba mùa nông nghiệp mỗi năm, nhưng có một thảm họa khác vào năm ngoái khi Ngài đã giúp đỡ chúng con rất nhiều. Đó là một loại thảm họa khác.) Ồ... Trên toàn thế giới. (Dạ.) Chuyện đó không quan trọng. Không cần phải nhắc tới. (Nhưng sau đó, mọi thứ trở nên ổn định.) Được rồi.
Ồ, được. Xin lỗi. Nếu không có (kẹo ngậm ho) này, tôi sẽ ho rất khủng khiếp. Và nó khiến quý vị lo lắng. Vậy, quý vị có hai lựa chọn: Để tôi trông “xấu xí” hoặc để tôi ho “xấu xí”. Không sao. Nói chuyện như vầy thấy khó quá. Thôi, khi nào ho thì tôi sẽ dùng. Nhưng nãy giờ nói tới đâu rồi? Nói gì? Câu cuối cùng là gì? (Dạ thù ghét tan biến.) Gì vậy? (Vị khách.) Ồ, vị khách. Đây không phải là vấn đề. Vị khách. Ồ, vị khách. (Con gọi cho chị gái con từ Mexico. Chị ấy đã đến!) Chị gái người Mexico của cô bây giờ đang ở đâu? (Chị ấy đang ở bên ngoài. Họ đang ở trong xe.) Ồ, có phải không? Một trong những vị khách. Để cho cô đồng tu đó vào đi. (Dạ có hai chị đồng tu.)
Ai muốn vào thì để họ vào nha. Xin mời, xin mời. Đằng sau đó có ai hiểu tiếng Anh không? Hãy để khách vào. Hiểu không? Ra ngoài mời khách vào. Một người trong quý vị. Đã nói với quý vị rồi. Thật khó làm cho đệ tử của tôi hiểu được. Họ nói: “Vâng, vâng”, rồi cứ nhìn tôi chằm chằm. “Vâng, thưa ngài. Vâng, thưa ngài”. Rồi cứ nhìn tôi chằm chằm và quên hết mọi thứ. À, quý vị cứ ngồi ở chỗ nào trống. Xin mời. Ở Trung tâm của chúng tôi không được sang trọng lắm. Mọi người đều biết rồi. Xin mời ngồi xuống. Cứ ngồi bất cứ chỗ nào mà quý vị thấy còn trống. Phía trước hết chỗ rồi. Khi tôi nói chuyện thì khách có thể vào.
Chúng ta hãy tiếp tục với những chuyện khác. Đúng vậy, đôi khi thì như vậy. Mọi người đến gần nhau hơn, và học được rằng chúng ta không chỉ dựa vào đời sống vật chất, và rồi họ sẽ học cách tin tưởng nơi Thượng Đế, có lẽ vậy. Thật thú vị, mấy ngày qua, tôi đã đọc được từ một tờ báo, khi tôi đang trên máy bay và cả ở nhà. Dù đang ở đâu, tôi đều cố gắng đọc vài bản tin để xem tôi có thể bắt kịp thời hiện đại hay không. Bằng không, tôi luôn xa cách với thực tại. Tôi không bao giờ đọc báo trừ khi tôi sắp đến nói chuyện với quý vị hoặc bất kỳ ai khác, rồi tôi muốn xem quý vị đang làm gì và chuyện gì đang xảy ra. Hai chị em, sao chỉ có một người đến? (Dạ con không biết chị ấy ở đâu.) Còn cô kia nữa. Ồ, cô kia ngồi ở đó à? (Dạ.) Được rồi. Xin mời ngồi. Không sao. Nếu còn ai khác, làm ơn để cho họ vào.
Gần đây tôi đọc báo thấy nhiều điều rất thú vị. Ví dụ, ngay cả các bác sĩ thời nay, họ thừa nhận rằng những người có đức tin tôn giáo đôi khi lành bệnh dễ hơn hoặc ít nhất là họ có sức chịu đựng hơn và chấp nhận tình trạng sức khỏe của mình hơn. Họ lạc quan hơn, vui vẻ hơn vì họ tin cậy nơi Thượng Đế. Thậm chí như vậy. Ngay cả khi họ không thấy Thượng Đế như chúng ta, và họ không thấy Thượng Đế giúp họ, nhưng họ vẫn có niềm tin nơi Thượng Đế. Và niềm tin này giúp họ chống lại bệnh tật và bây giờ các bác sĩ biết về điều đó. Và trong thời điểm thảm họa cũng vậy, những người có niềm tin nơi Thượng Đế, họ cảm thấy tốt hơn. Giống như vụ hỏa hoạn này, một số nạn nhân, tại vì họ có đức tin nơi Thượng Đế, nên họ chỉ chấp nhận nó thôi. Và rồi họ cảm thấy tốt hơn về chính họ – trở nên chấp nhận hơn, chấp nhận hơn và không quá đau khổ. Nhưng hầu hết người đời, trong thời điểm thảm họa, họ bị sốc và sẽ mất một thời gian dài họ mới có thể phục hồi.
Và tất cả sự giúp đỡ mà chúng ta dành cho họ, không chỉ về tiện nghi vật chất. Để mọi người biết rằng mình quan tâm. Đó là lý do tôi cũng muốn chúng ta đích thân đến đó. Tôi muốn đích thân đến an ủi họ, nhưng không phải mình làm vậy vì các tổ chức hay bộ máy hành chính hay bất cứ điều gì tương tự. Không phải tôi đổ lỗi cho các tổ chức hay bộ máy hành chính, mà là cách họ làm việc. Và dĩ nhiên họ không thể cứ cho phép tất cả mọi người vào. Tại vì nhiều khi có người đến chỉ vì hiếu kỳ và điều đó làm tổn thương mọi người hơn. Thật buồn cười, có những người như vậy đó. Và một số còn bán hình ảnh để kiếm tiền và đủ thứ. Nhưng may thay, đây chỉ là thiểu số. Và cả nước Mỹ đều thông cảm với các nạn nhân, tôi tin vậy. Và đó là lúc họ cảm thấy gần gũi với nhau, với cả quốc gia. Nên điều đó cũng tốt.
Nhưng tôi nghĩ mặc dù có những thảm họa này, nước Mỹ đang ngày càng tốt hơn. Tôi thấy trên các tờ báo như trên một chương trình truyền hình: Bây giờ họ đang giảm thiểu bạo lực và thậm chí trong các chương trình âm nhạc, và trên các chương trình phát thanh hoặc băng nhạc, họ muốn giảm thiểu tất cả những loại nhạc bạo lực, tất cả các loại nhạc tôn vinh băng đảng hoặc ma túy hoặc khuynh hướng tình dục, đại khái thế. Và tôi rất vui. Tôi chắc rằng có nhiều điều khác mà nước Mỹ bắt đầu làm đúng hoặc cố gắng làm đúng kể từ lâu rồi, nhưng cần có một loại lực lượng nào đó đằng sau để thúc đẩy chúng. Vì vậy, chúng ta cố gắng góp một phần nhỏ lực lượng cùng với những đoàn thể tâm linh khác để biến thế giới thành một nơi đáng sống hơn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không còn thảm họa nữa. Điều đó không có nghĩa là chúng ta không còn bệnh tật nói chung vì phần lớn nhân loại vẫn còn bám víu vào thói quen của họ. Mặc dù họ biết, nhiều người trong số họ biết rằng điều đó không tốt cho họ. Và do đó, họ cần một cú sốc nào đó như vậy để có thể khiến họ giật mình ra khỏi giấc mơ. Nhưng tôi không thích vậy. Tôi không thích điều đó vì nó quá đau đớn cho mọi người. Do đó, chúng ta ráng giảm thiểu nỗi đau của họ bằng sự quan tâm, bằng tiện nghi vật chất và hỗ trợ tâm linh của mình. Nếu không, chúng ta ở đây để làm gì? Chúng ta ở thế giới này để làm gì? Nếu chúng ta luôn đổ lỗi cho Thượng Đế về mọi thứ và nói rằng: “Ồ, đều là nghiệp của họ. Đều là nghiệp của họ. Đều là nhân quả báo ứng của họ”. Vậy thì chúng ta ở đây để làm gì?
Cũng giống như con cái của quý vị, nếu chúng làm điều gì đó sai trái và tự làm hại mình, dĩ nhiên, quý vị biết đó là hậu quả từ việc làm xấu của con cái. Nhưng quý vị vẫn giúp con cái khi con cái bị tổn thương. Đúng không? Khi con cái bị thương, bị bệnh, mặc dù là do ngốc nghếch, hành động của chính họ, chúng ta vẫn giúp họ. Và chúng ta vẫn thương yêu con cái như trước. Tương tự như vậy, điều này cũng tốt cho chúng ta khi tu tập lòng từ bi bác ái. Mọi thứ chúng ta làm đều vì toàn thể, không phải vì chính mình.
Và thế giới đang trở nên tốt đẹp hơn. Có vẻ như ở khắp mọi nơi, nhưng hiện tại trông có vẻ hỗn loạn. Tại sao? Tại sao vậy? Một mặt, có vẻ như thế giới đang trở nên tốt đẹp hơn. Mỗi quốc gia, có nhiều tự do hơn. Hoặc những quốc gia bị hạn chế hiện đang mở cửa, trở nên tự do hơn. Và người dân ở các quốc gia khác nhau đang xích lại gần nhau. Những kẻ thù tồi tệ nhất đang xích lại gần nhau. Ví dụ, những kẻ thù tồi tệ nhất trước đây đang trở thành bạn. Và điều đó rất tốt cho thế giới chúng ta. Rất, rất tốt.
Nhưng tại sao? Tại sao cùng lúc nó lại trông hỗn loạn như vậy? Ai biết? (Người ta không biết cách đón nhận tự do.) Anh đã nghe tôi nói như vậy tối qua. Còn ai nữa? Đừng biến tôi thành người biết hết. (Rửa nghiệp.) Hả? (Dạ rửa nghiệp.) Nghiệp gì? Lẹ hơn? Ờ, cũng có thể là như vậy. Có thể họ trả nghiệp lẹ hơn để họ được sạch sẽ. Ngoài ra, nó có thể theo cùng một nghĩa. Như khi quý vị muốn xây một ngôi nhà mới hoặc muốn dọn dẹp cả ngôi nhà, nó trông hỗn độn. Vào lúc đó nó trông hỗn độn nhưng rồi sau này nó sẽ trở nên tốt hơn. Hoặc có lúc, khi đi khám bác sĩ, quý vị bị bệnh rất nặng và bác sĩ kê toa thuốc, và rồi nó có tác dụng ngược lại, và sau đó quý vị bị bệnh nặng hơn trước. Có vẻ như vậy trong một khoảng thời gian rất ngắn. Và sau đó quý vị sẽ khỏe hơn.
Photo Caption: Khiêm Tốn, Xinh Đẹp, Hữu Ích!