Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Hai Người Bạn, Phần 5/10

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Đồng tu của quý vị ở Ukraine viết cho tôi rằng nhiều nơi không có nước uống, không có thức ăn, không có gì cả. (Ồ.) Họ bị kẹt trong vùng chiến sự và không thể thoát ra ngoài, họ không có phương tiện để thoát ra, và họ không có điện thoại hay bất cứ gì. Bởi vì nhiều nơi mà lính Nga đã tới, họ lấy đi điện thoại của dân, họ lấy đi mọi thứ.

“Vào giây phút đó, anh ta giật chiếc rìu đang kề trên cổ của người bạn và đặt lên cổ của mình. (Chao ơi!) Nhưng người bạn kia đã chụp lại. (Ồ.) Cả hai người bắt đầu giằng co, vật lộn nhau, quyết tâm giành lấy chiếc rìu cho chính họ”. (Chao ơi.)

Cả hai đều đòi cho mình được chết. Và rồi, qua cửa sổ cung điện nhà vua trông thấy sự việc đó, thật lạ lùng. Ông sững sờ ngạc nhiên khi chứng kiến một tình bạn phi thường như thế. (Dạ.) Tình bạn đó vượt trên bất cứ gì mà ông đã từng thấy trong đời, cho đến lúc này. Không riêng nhà vua, mà toàn thể triều thần đều vô cùng kinh ngạc, hết sức sửng sốt.

Vì vậy, nhà vua hạ lệnh cất rìu đi. Rồi ông tha cho cả hai người. (Hay quá!) À, vua nên làm vậy chứ, Trời ơi! Họ đâu có làm gì sai. (Dạ.) Anh ta bị cho là làm gián điệp nhưng đâu phải, đúng không? (Dạ đúng.) Rồi sau đó, nhà vua ban cho họ rất nhiều tặng phẩm đẹp và giá trị.

Rồi, đồng thời tuyên bố như vầy: “Ta chưa bao giờ thấy một tình thương như thế giữa hai người bạn. Và ta ao ước rằng mình cũng được làm bạn với cả hai người”. (Hay quá!) Quý vị hiểu không? (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Nghe tôi nói đứt quãng không thấy khó chịu sao? (Dạ không, thưa Sư Phụ.)

Rồi nhà vua muốn kết bạn với hai người bạn này, với cả hai người họ. (Ồ hay quá.) Đứng trước lời yêu cầu này của nhà vua, hai người bạn ấy cũng chỉ còn cách hoan hỷ nhận lời! Phải vui vẻ nhận lời. Đúng vậy. Hết truyện. (Truyện rất hay.) (Dạ! Cảm ơn Sư Phụ!) Tuyệt vời, tuyệt vời! (Dạ. Truyện hay, vâng.) Cũng có một truyện khác tương tự trong bộ truyện “Nghìn Lẻ Một Đêm”. (Ồ.)

Thật đáng quý phải không, khi có một tình bạn cao thượng và vô vị kỷ như vậy; (Dạ phải, thưa Sư Phụ. Thật tốt.) khi mình có thể tìm được người bạn như vậy trong đời? (Dạ phải.) Trong cả thế giới mà mình có được một người bạn như vậy? (Dạ.) Trời ơi. Tôi đã bảo quý vị rồi, ngay cả người nhà cũng không luôn luôn sẵn lòng chết thay cho các thành viên khác trong gia đình. (Dạ, đúng vậy. Dạ phải, thưa Sư Phụ.) Điều này, tôi ước người Ukraine và người Nga phát triển Loại tình bạn này. (Dạ đúng.) Tôi ước rằng họ có thể phát triển tình bạn này – chết cho nhau, chứ không phải làm cho người khác chết. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu phải chết, thì hãy chết vì người khác, chứ đừng làm cho người khác chết và đau khổ. Hy vọng người Nga nghe tôi nói. Hy vọng Putin nghe tôi nói.

Tôi đau đớn đến nỗi không còn biết phân biệt ngày hay đêm nữa. (Ôi.) Thậm chí ăn cũng không ngon, thức ăn không có mùi vị gì hết, vào lúc này. (Ồ.) Hôm nọ tôi bảo quý vị tôi thất vọng vì thức ăn không có mùi vị. Tôi tưởng chỉ hôm đó thôi, bởi vì tôi thấy thất vọng khi xem chương trình nấu ăn ngon và làm chảy nước miếng. Thế rồi tôi đi làm bánh mì kẹp mà ăn không thấy mùi vị gì hết. Tôi tưởng chắc tại vì không phải cùng món ăn, không giống món ăn được chiếu trên Truyền Hình Vô Thượng Sư. (Dạ. Dạ đúng.) Nhưng vẫn tiếp tục như vậy. Trước và sau đó. Tôi có thức ăn, chỉ là không muốn nhìn, không cảm thấy thích.

Trời ơi, tôi nghĩ quá nhiều về những người chết đột ngột đó. Ừ, những người vô tội, thuần khiết, chúng ta có thể chăm sóc cho linh hồn họ; nhưng những người chết quá nhanh, và họ không có thời gian để chuẩn bị, để tịnh hóa bản thân; họ gặp rắc rối. Họ đang lang thang khắp nơi hoặc lơ lửng trên đỉnh địa ngục, hoặc thậm chí không biết điều gì đang xảy ra với họ. (Ồ.) Và đó là người chết, còn người sống, [tình trạng] cũng không khá khẩm gì hơn.

Đồng tu của quý vị ở Ukraine viết cho tôi rằng nhiều nơi không có nước uống, không có thức ăn, không có gì cả. (Ồ.)

“Media Report from The Telegraph – Mar. 9, 2022 Ludmila Amelkina (f): Chúng tôi không có điện, chúng tôi không có gì để ăn, chúng tôi không có thuốc men, chúng tôi không có gì cả.”

Họ bị kẹt trong vùng chiến sự và không thể thoát ra ngoài, họ không có phương tiện để thoát ra, và họ không có điện thoại hay bất cứ gì. Bởi vì nhiều nơi mà lính Nga đã tới, họ lấy đi điện thoại của dân, họ lấy đi mọi thứ. Họ cũng lấy tiền của dân, và thực phẩm của dân nữa, bởi vì họ đói. Quân đội Nga bị đói. (Ôi chao.) Có lẽ nguồn cung cấp không đủ, và họ bị lạnh.

Có một phụ nữ nói rằng lính Nga thật lạ lùng, họ lấy quần áo của cô để mặc. (Ôi Trời.) Vì có lẽ quân phục không đủ ấm. (Ồ.) Họ lấy thực phẩm của dân để ăn, và lấy chăn mền của dân. Họ còn lấy tiền của dân nữa. Sau khi họ rút đi, cô ấy nói với phóng viên như vậy, một vài phóng viên. Và điều đó có đăng trên báo chí. Tôi chỉ thấy tiêu đề ngắn.

“Media Report from CNN – Mar. 27, 2022 Reporter (m): Ngôi làng của cô đã bị lính Nga tàn phá, và cô ấy đã mô tả việc đối xử với binh lính Nga bị đói, lạnh, và vô kỷ luật. Cô ấy nói: “Họ đã đội mũ của tôi, mặc áo khoác, đi giày bốt của tôi. Họ đã mặc quần áo của chúng tôi. Họ đã lấy bộ đồ giường của chúng tôi. Tôi không biết họ lấy mấy thứ đó để làm gì. Họ đã ngủ, họ đã ăn, họ đi lang thang. Và đã cướp tiền của chúng tôi nữa”. Một người lính Nga, người mà cô ấy nói đã say xỉn, bắn nát chân của chồng cô với súng shotgun đánh cắp.”

Rất nhiều chuyện, những chuyện khủng khiếp, khủng khiếp. Vì vậy, tất cả những người này, họ đói; binh lính Nga đói, người dân Ukraine đói.

Và những người tị nạn, họ đã đến một vài quốc gia, và phải chịu khổ với nhiều hoàn cảnh. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Vì vấn đề hậu cần, dòng người tị nạn đổ vào cũng tạo ra nhiều vấn đề cho quốc gia sở tại nữa. (Dạ. Dạ hiểu.) Bởi vì vấn đề hậu cần và cơ sở hạ tầng, nên họ cũng bị lạnh, họ cũng bị đói, và có lẽ không có đủ thức ăn, hoặc có nhưng thức ăn lạnh, không nóng, không như ở nhà. (Dạ.) Không như cách họ muốn và không phải món họ muốn. (Dạ.) Và trẻ em có lẽ không có sữa. Ôi Trời ơi! Và không có thức ăn và ôi… và bị ướt, bị lạnh trong tuyết khi tuyết tan này nọ, và khi trời mưa. Hãy tưởng tượng đó là mình, hiểu không? (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Và một số người tị nạn đã đến Vương quốc Anh, và mất quá nhiều thời gian cho thị thực. Phải mất nhiều thời gian như vậy để làm gì? Chỉ cần đóng dấu và cho họ vào, Trời ơi! (Dạ.) Nhiều quốc gia miễn thị thực, miễn thủ tục hành chính cho những người tị nạn từ Ukraine. Vương quốc Anh cũng nên làm vậy. (Dạ. Dạ đúng.) Ôi Trời! Họ nên làm vậy bởi vì Vương quốc Anh cũng là một trong những quốc gia bảo lãnh chủ quyền và hòa bình của Ukraine, khi họ buộc Ukraine từ bỏ tất cả vũ khí hạt nhân.

Và người dân Ukraine, yêu hòa bình và ngây thơ, đã bỏ hết vũ khí hạt nhân. Thành ra bây giờ họ mới trở thành nạn nhân bất lực. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Nếu họ cũng có vũ khí hạt nhân, có lẽ họ đã có thể dùng nó để đe dọa. (Dạ, đúng ạ.) Nhưng họ không có gì, chỉ một số vũ khí ít ỏi. Và phương Tây không giúp gì nhiều. Bây giờ họ đang giúp nhiều hơn, và họ cam kết sẽ giúp thêm nữa. Nhưng trước đó, Ukraine không có gì cả, hầu như không có, hoặc rất ít, để chống lại đội quân hùng hậu của Nga. (Dạ đúng.)

Những điều khủng khiếp này. Và tôi không thể gạt bỏ mọi điều này ra khỏi đầu. Tôi cố gắng. Lúc đang làm việc thì tôi quên. Lúc không làm việc thì tôi ráng tìm cái gì đó để ăn, nhưng ăn không thấy ngon. Mới hôm nay, tôi hâm nóng thức ăn, nhưng nó vẫn nằm đó. (Ồ.) Tôi muốn ăn, nhưng lại cảm thấy không thích ăn. Rồi chúng ta có hội thảo, nên tôi quên hết việc ăn uống. Trước đó, có chuyện khác, nên tôi không có thời giờ để ăn. Và rồi, khi tôi muốn ăn, thì lại cảm thấy không thích ăn. Bây giờ chúng ta có hội thảo, nên tôi nghĩ: “Thôi quên đi”. Tôi không cảm thấy muốn ăn, ngay cả bây giờ. Thậm chí bây giờ. Không phải tôi đã ăn gì rồi, từ khi nào tôi cũng chẳng biết.

Thấy đó, chiến tranh ảnh hưởng mọi người. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Tôi rất nhạy cảm với mấy điều này. Tôi rất nhạy cảm, tôi hình dung đủ thứ. Tôi thấy các em bé, trẻ em đang chết, người dân, đầu họ bị nổ tung, và tay họ bị gãy, chỉ nằm chết trên đường phố trong đất cát như thế, mà chính họ chẳng có lỗi gì. Không gì cả. Họ đã không làm gì sai cả. Tôi thấy tất cả cảnh đó trên màn hình, và nó khiến tôi mất ngủ. Tối hôm qua tôi rất mệt, muốn ngủ, nhưng không ngủ được, thiền cũng không được tốt lắm.

Rất kinh khủng đối với tôi. Hy vọng chiến tranh sớm kết thúc, bằng không tôi không biết nếu… Tôi hỏi Thiên Đàng: “Sao Quý Vị không giết tôi cho rồi? Vì tôi không biết tôi có thể chịu đựng được bao lâu với tất cả những đau khổ này trên thế giới”.

Cho nên, tôi ao ước con người có được tình bạn như thế này. Ở Âu Lạc (Việt Nam), có một người nổi tiếng… Tôi không biết đây là người Âu Lạc (Việt Nam) hay người Trung Hoa. Là người mà khi bạn của ông đi xa, thì ông dựng giường lên đó? Ông không để ai khác ngủ trên đó. Quản Trọng phải không? Hai người bạn đó là ai? (Dạ Quản Trọng và Bảo Thúc Nha.)

Quản Trọng và Bảo Thúc Nha. Họ là hai người bạn vô cùng thân thiết. Và hễ khi nào bạn ông đi xa… Tôi nghĩ Bảo Thúc Nha đi xa, thì Quản Trọng, hoặc Quản Trọng đi xa, một trong hai người bạn đi xa, thì người bạn kia treo giường lên, để không ai ngủ trên đó. Giường chỉ dành riêng cho bạn ông.

Rồi khi họ làm ăn với nhau và một người bạn lấy nhiều tiền lời hơn người kia, thì người ta chỉ trích người bạn đó. Họ nói: “Ồ, ông ta đang gạt ông. Ông ta lấy tiền nhiều hơn là phần của mình”. Người bạn này nói: “Không phải đâu, anh ấy có mẹ già đang bệnh. Anh ấy phải chăm sóc mẹ. Thành ra anh ấy phải lấy nhiều tiền hơn”. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Chứ ông không nói, như: “Ồ, vậy sao? Anh ấy đã gạt tôi ư?” Ông biết. Mặc dù bạn ông không nói lời nào. Nhưng ông bênh vực cho bạn. (Dạ. Dạ, thưa Sư Phụ.) Ông nói: “Không, anh ấy có mẹ”.

Truyện đó có đúng thế không, những gì tôi nói? (Dạ đúng.) Nếu không, hãy cho tôi biết để chúng ta sửa lại ha. Đó là chuyện của chúng ta nên lúc nào mình cũng sửa được. Nếu tôi là chính trị gia hoặc gì đó, thì làm vậy không được. Vì họ sẽ đăng lên báo và nói: “Bà ấy thậm chí không biết mình đang nói gì. Hãy luận tội cách chức Bà ấy. Chắc Bà ấy làm việc với Nga. Thành ra Bà ấy không cần biết Bà ấy nói gì với chúng ta. Bà ấy nói bất cứ điều gì. Hẳn là đang thông đồng với Nga”. Giống như Trump. Đó là những gì họ nói về ông Trump. (Dạ, thưa Sư Phụ. Dạ phải.) Thứ chính trị này thật đáng sợ.

Xem thêm
Tất cả các phần  (5/10)
1
28:46
2022-05-20
5320 Lượt Xem
2
29:41
2022-05-21
4013 Lượt Xem
3
27:29
2022-05-22
3634 Lượt Xem
4
26:24
2022-05-23
3840 Lượt Xem
5
29:05
2022-05-24
3710 Lượt Xem
6
28:48
2022-05-25
3929 Lượt Xem
7
28:24
2022-05-26
3693 Lượt Xem
8
26:52
2022-05-27
3400 Lượt Xem
9
29:47
2022-05-28
3346 Lượt Xem
10
2022-05-29
3458 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android