Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Vị Tha Và Khiêm Nhường, Phần 10/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Nếu được đút bằng tay, thì họ sẽ ăn hết. Ôi Trời ơi! Tôi nói: “Trời ơi, các con là người-thân-chó kiểu gì vậy? Các con có phải là người-thân-chó hay không?” Chắc họ nghĩ họ là hoàng tử hoặc công chúa. Các công chúa và hoàng tử, Tôi có rất nhiều, nhiều hoàng tử và công chúa. Đôi khi họ không ăn, thì chúng tôi phải tự tay đút họ ăn thứ gì đó đặc biệt, hoặc thứ gì đó nặng mùi, thì họ sẽ ăn – như phô mai thuần chay – càng nặng mùi càng ngon.

Quý vị thuộc nhóm nào? Nhóm khụt khịt, nhóm ho, nhóm... và nhóm... Quý vị nghe giống như một bạn chó của tôi. Thật đó!

Tôi có một bạn chó tên là Happy. Happy, vì cô nàng luôn vui vẻ, vui vẻ. Lúc nào cũng vui vẻ! Cô nàng thích ăn, ngủ, rúc vào lòng. Chỉ thích thế thôi. Và khi ngủ, cô nàng ngáy như thế đó! Hầu hết các bạn chó đều ngáy, nhưng theo những cách khác nhau. Nhưng cô này ngáy như bạn heo, biết không... Cô nàng cũng kêu như heo. Tôi đã kể rồi, cô nàng là heo trong một kiếp trước, nên cô nàng vẫn trông giống vậy, giống như heo – chân ngắn, bụng to, đi như heo và ăn như heo. Cô nàng trông không giống chó. Khi cô nàng mới đến, thì nhìn giống, còn bây giờ giống như heo bụng bự.

Và hễ khi nào cô nàng đến gần, nếu cô muốn ăn, cô không sủa, không nhỏ dãi như chó, cũng không kêu rên như chó. Cô nói: “Ụt ịt…” Tôi không đùa đâu! Như thế đó. Cô nàng luôn kêu: “Ụt ịt…” Giống như heo vậy. Khi ngủ, cô nàng cũng ngáy như heo, y như vậy. Trong bóng tối… tôi đã kể rồi, đôi khi trong bóng tối, tôi không thấy gì, nhưng có thể cảm nhận được, là ai đó đang ngọ nguậy xung quanh. Tôi hỏi: “Có phải con không, Happy?” Và cô nàng nói: “Ụt ịt…” Không hề sai! Rồi tôi biết đó là cô nàng. Không cần phải... Cô nàng nói chuyện bằng mắt và ngôn ngữ “heo” của mình.

Quý vị không hiểu à? Không hiểu gì hết? Một chút. Chữ ngáy tiếng Đức là “snar”? (Schnarchen.) Schnarchen. Khi quý vị ngáy, thì giống như bạn chó của tôi. Có ai dịch được không?

Tôi có một bạn chó giống y như bạn heo. Cô nàng trông giống và ngáy như heo. Trong bóng tối, vào ban đêm, khi không nhìn thấy ai, tôi cảm thấy bạn chó hay ai đó gần bên, tôi hỏi: “Có phải là con không, Happy?” Đó là tên của cô nàng. Rồi cô nàng nói: “Ụt ịt”, thì tôi biết. Cô nàng là bạn chó duy nhất nói như vậy. Những bạn chó khác không nói vậy, họ “gâu, gâu”. Cô phát ra một âm thanh độc đáo mà không bạn chó nào khác bắt chước được. Cô là bạn chó duy nhất [nói vậy]. Cô nàng nói ngôn ngữ “heo”. Khi tôi nghe quý vị [ngáy] ở đâu đó, ở đây, ở đó, làm tôi nhớ đến bạn chó của tôi, nên tôi cười. Không nhịn được cười. [Ngáy] giống như cô nàng. Nếu cần hoặc muốn chút thức ăn, cô nàng cũng nói ngôn ngữ như vậy.

Được rồi, Trời ơi! Sao quý vị lại để tôi làm việc với tiếng Đức bồi như thế này? Quý vị lười. Người Đức đâu có lười, nhưng quý vị lại lười. Quý vị thậm chí không muốn dịch. Tôi nói gì đó. Quên rồi. Quên mất rồi.

Anh có về nhà không? Không hả? (Dạ còn tùy…) Ôi Trời ơi! Anh có nhiều thời gian? (Dạ, con có chút thời gian từ giờ đến Tết ạ.) Đến Giáng Sinh? Anh không về nhà ăn Giáng Sinh sao? (Con… Tùy theo ở đây ạ.) Ôi Trời ơi. Thật là ngạc nhiên. Ái chà! Tôi không biết phải làm gì, thật vậy. Cứ ngồi đây đợi người Anh, người Đức, người Hà Lan và người gì nữa? Người Phần Lan hay là người gì?

À này, bao nhiêu người sẽ ở lại, nếu giả sử...? Có lẽ hoặc có thể, hoặc nếu trong trường hợp tôi ở lại đây, bao nhiêu quý vị sẽ ở lại? Một nửa quý vị. Quý vị sẽ làm gì? Ăn, ngủ (Dạ ngáy.) và ngáy? Ngáy và ăn vặt. (Dạ.) Đời sống sung sướng thế. Thật ra chúng ta nên làm điều này mỗi ngày. Nhưng được cưng hư quá cũng không tốt. Bây giờ, chúng ta vẫn còn nhiều người. Không sao. Tôi nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi một chút. Có lẽ hãy về nhà và chăm sóc người-thân-mèo và -chó, rồi có thể quay lại nữa.

Quý vị thật buồn cười. Nói thế nào... Không quan trọng ở đâu, miễn là có thể đến đó, rồi ở lại. (Dạ!) Quý vị không muốn đi nữa. (Sư Phụ đã huấn luyện chúng con.) Tôi đã huấn luyện quý vị điều gì? (Dạ trở nên như thế.) Đâu có. Đâu có! Tôi bảo quý vị làm như thế hồi nào? Thông thường, tôi tổ chức có lẽ một kỳ thiền nhị hoặc thiền tam hoặc thiền thất. Có nghĩa là ba ngày hay bảy ngày, chứ không như tám ngày, mười ngày, hoặc hai lần bảy, rồi nhiều hơn nữa.

Biết không? Có chút việc phải làm, phải không? Về nhà làm chút việc đi. Ôm người nhà hay gì đó. Nếu không, họ sẽ nghĩ quý vị đã biến mất, rồi họ sẽ đi ôm người khác. Và rồi khi về nhà, quý vị sẽ cảm thấy rất tiếc, rồi đổ lỗi cho Sư Phụ, Sư Phụ đáng thương, chỉ có người bạn-thân-chó để ôm. Quý vị về nhà, ôm bạn chó – nếu không, họ cũng có thể quên quý vị.

Thôi được. Thỉnh thoảng, chúng ta gặp nhau. Không cần phải bám víu. Nói sao? Tiếng Hoa, họ nói: “Ở ỳ không chịu đi”. Tiếng Đức nói “ở ỳ không chịu đi” thế nào? Quý vị không biết hả? “Ở ỳ không chịu đi”. Nghĩa là ai đó đến nhà quý vị, rồi cứ trồng mình ở đó. Như một cái cây, cứ tiếp tục lớn lên, và không bao giờ rời khỏi nữa. Đó có nghĩa là người nào đó cũng không có... “Không biết ngượng” nói làm sao? (Không biết xấu hổ.) Không biết xấu hổ! Rất trơ trẽn. Họ không bao giờ hiểu xấu hổ là gì. Họ ở lại được bao lâu thì cứ ở, và thậm chí lâu hơn.

Nói quý vị biết, nếu ở đây lâu hơn, thì chúng ta cũng không thể ra ngoài. Đồ ăn nhiều quá, đồ ăn ngon quá ai cũng mập tròn, đến lúc đó chắc phải phá cửa mới ra ngoài được. Ôi chao, tôi đã sợ rồi. Tôi đã ăn rất nhiều. Mới có hai ngày mà đã cảm thấy hơi nặng nề. (Chúng con đã quen là luôn luôn có thức ăn (thuần chay) ngon như thế. Họ luôn nấu ăn ngon.) Chà… (Con đã quen ăn ngon khi ở đây.) Quý vị thật may mắn, những người thật may mắn.

Luôn ăn như thế này mỗi ngày sao? (Mỗi lần bế quan chúng con đều luôn được ăn ngon.) Tôi không biết mọi lần bế quan thế nào, nhưng ở đây quý vị có thức ăn ngon. Phải nói là ở đây họ nấu ăn rất ngon. (Dạ đồ ăn ở đây luôn luôn ngon.) Vậy ở nhà quý vị ăn gì? (Chúng con không ăn nhiều.) Không nhiều? (Ở đây chúng con mới ăn vậy ạ.)

Tôi cũng vậy! Thành ra tôi sợ, ở nhà tôi không ăn nhiều lắm vì không ngon vậy. Và quá nhiều việc phải làm, căng thẳng nữa. Mấy bạn người-thân-chó luôn ở đó và muốn ăn thức ăn của tôi. Khi ăn, tôi không bao giờ một mình. Các thị giả và mấy bạn chó luôn ở đó. Họ luôn nhìn với đôi mắt tròn xoe, như thể họ chưa ăn một trăm năm rồi vậy. Dù tôi có cho bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không bao giờ đủ. Họ ăn và ăn, và họ ăn rất nhanh. Nếu mười bạn chó ở đó, thì không còn thời gian nữa.

Tôi luôn cưng chiều họ. Tôi thích làm vậy vì trước đây họ đã chịu đựng quá nhiều. Tôi muốn cưng chiều họ một chút. Họ rất thích, [rất] hoan nghênh. Đôi khi rất tệ, vì họ đã quen với... Cái gì? Thói quen? Hình thành thói quen, không. Đó không phải là cách nói. (Họ quen rồi.) Họ quen được cưng rồi. Bây giờ họ không ăn từ bát. Quý vị viết chữ này ra sao? (N-A-P-F.) Napf [Bát đĩa]. Bây giờ họ đều muốn được đút ăn bằng tay.

Ôi Trời ơi! Thị giả của tôi đôi khi đau hết cả đầu. Mười bạn chó, mỗi bạn chó phải đút bằng tay. Đôi khi họ ăn một chút, rồi đợi xem có ai đút cho họ ăn không. Họ luôn nhìn quanh tìm tôi hoặc thị giả của tôi, “Bây giờ sao đây? Con tự ăn một mình hả? Không có chuyện như thế. Tay của mấy người đâu?” Nghe buồn cười, nhưng ở nhà thật sự là như thế. Hỏi thị giả của tôi đi. Họ không giống như người-thân-chó. Họ như những trẻ em, như những em bé. Lúc đầu, bạn chó mới cũng tự ăn, nhưng bây giờ, chú cũng quen và đợi. Tất cả họ đều muốn đợi. Thị giả của tôi cũng phải đút cho họ ăn.

Họ có thể ăn một chút, rồi không ăn. Nếu được đút bằng tay, thì họ sẽ ăn hết. Ôi Trời ơi! Tôi nói: “Trời ơi, các con là người-thân-chó kiểu gì vậy? Các con có phải là người-thân-chó hay không?” Chắc họ nghĩ họ là hoàng tử hoặc công chúa. Đôi khi tôi gọi cô chó như vậy, Công chúa Happy. Thế là cô nàng nói: “Dạ, vâng. Là con”. Các công chúa và hoàng tử, Tôi có rất nhiều, nhiều hoàng tử và công chúa. Đôi khi họ không ăn, thì chúng tôi phải tự tay đút họ ăn thứ gì đó đặc biệt, hoặc thứ gì đó nặng mùi, thì họ sẽ ăn – như phô mai thuần chay – càng nặng mùi càng ngon.

Họ thích phô mai (thuần chay) bốc mùi, nó ngon miệng. Vậy mới được. Nếu không, chú chó xù nhỏ, nếu chú không ăn, thì chúng tôi phải cho trái cây để dụ chú. Chú ăn một ít trái cây, và sau đó, ăn thức ăn. Nếu không, chú sẽ không ăn.

Trời ơi! Ở nhà, đôi khi rất khó để cho họ ăn. Khi mới được nhận nuôi, mới đến, họ ăn như điên – cái gì cũng ăn. Bây giờ họ chờ những thứ ngon cơ, đôi khi họ không muốn thức ăn thường. Phải gì đó hơi đặc biệt, như bánh pizza (thuần chay), mì Ý (thuần chay) hoặc thứ gì đó ngon. Tôi khám phá ra là những gì tôi thấy ngon, họ cũng thích, y chang thứ đó. Giống như chúng tôi có cùng khẩu vị.

Xem thêm
Tất cả các phần  (10/12)
1
2022-12-27
6023 Lượt Xem
2
2022-12-28
4802 Lượt Xem
3
2022-12-29
4103 Lượt Xem
4
2022-12-30
3778 Lượt Xem
5
2022-12-31
3830 Lượt Xem
6
2023-01-01
4870 Lượt Xem
7
2023-01-02
3924 Lượt Xem
8
2023-01-03
4033 Lượt Xem
9
2023-01-04
3583 Lượt Xem
10
2023-01-05
3415 Lượt Xem
11
2023-01-06
3325 Lượt Xem
12
2023-01-07
3457 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android