Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Lời Khẩn Cầu Của Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư Để Nhân Loại Thức Tỉnh Và Biết Đúng Sai, Phần 7/7

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Nhưng quý vị có thể thấy rất rõ. (Dạ, đúng vậy.) Bất cứ ai còn có phẩm chất con người trong tâm thì họ sẽ thay đổi, ngoại trừ Putin. (Dạ.) Nên quý vị có thể thấy rằng y thực sự không phải con người, như Thiên Đàng đã nói với tôi. (Dạ, đúng vậy.) Thiên Đàng nói với tôi rằng y không phải con người, đó là lý do. (Dạ.) Bất kỳ ai khác, mình có thể thấy phẩm chất con người bên trong họ. Và có lẽ vẫn còn sót lại chút phẩm chất Thiên Đàng và hoặc có lẽ nó đang phát triển hoặc tàn lụi.

Tôi chỉ biết cảm tạ Thượng Đế vì bất cứ ân điển nào mà Ngài có thể ban cho con người chúng ta và cứu chúng ta và cứu người-thân- động vật, cứu cả hai chủng loài, để khỏi phải chịu đau khổ thêm nữa và khai sáng họ, thăng hoa họ. Tôi sẽ làm bất cứ gì. Tôi chỉ có thể nói vậy thôi.

Nhưng kết quả hoàn toàn không như tôi mong muốn. (Dạ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Vì không phải người nào cũng giúp. Họ vẫn còn chìm đắm trong những quan niệm sai lầm của chính họ và đủ loại vô minh. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Điều đó làm tôi rất đau lòng.

Nhưng quý vị có thể thấy rất rõ. (Dạ, đúng vậy.) Bất cứ ai còn có phẩm chất con người trong tâm thì họ sẽ thay đổi, ngoại trừ Putin. (Dạ.) Nên quý vị có thể thấy rằng y thực sự không phải con người, như Thiên Đàng đã nói với tôi. (Dạ, đúng vậy.) Thiên Đàng nói với tôi rằng y không phải con người, đó là lý do. (Dạ.) Bất kỳ ai khác, mình có thể thấy phẩm chất con người bên trong họ. Và có lẽ vẫn còn sót lại chút phẩm chất Thiên Đàng và hoặc có lẽ nó đang phát triển hoặc tàn lụi.

Tôi chỉ muốn chia sẻ với quý vị điều đó. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Thế thôi. Tôi không biết tin nào khác liên quan đến sự thay đổi trong tâm của nhiều tổng thống và thậm chí hoàng gia. Cho nên chỉ có thế thôi.

Quý vị còn điều gì muốn nói với tôi hoặc hỏi hoặc bình luận gì không? (Con nghĩ là không, thưa Sư Phụ. Dạ không, thưa Sư Phụ.) Hôm nay thì không, hả? (Dạ.) Được rồi, tốt. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Xin cảm ơn Ngài đã chia sẻ tin đó với chúng con.) Được rồi. (Chúng con rất vui. Dạ, tin đó thật khích lệ. Dạ.)

Được rồi. Cảm ơn quý vị đã làm việc chăm chỉ. (Cảm ơn Sư Phụ đã chia sẻ. Cảm ơn Sư Phụ. Cảm tạ Thượng Đế.) Cảm ơn tất cả quý vị. Cảm ơn tất cả quý vị, đội ngũ làm việc của Truyền Hình Vô Thượng Sư, vì tất cả công việc khó nhọc, sự tận tâm cống hiến của quý vị. Tôi luôn biết ơn là Thượng Đế đã ban cho tôi những người trợ giúp giỏi, những trợ lý giỏi như quý vị. (Cảm ơn Sư Phụ.)

Được rồi, các cưng. Tôi phải tiếp tục – rất nhiều công việc đang chồng chất trong máy tính của tôi, bởi vì đôi khi tôi không có internet ổn định và không dám nhờ ai tới giúp. Vì muốn giữ từ trường thanh sạch. (Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Ngoài ra, tôi không muốn người lạ nào đến nhà. Cũng không muốn đồng tu nào đến giúp nữa. Thế nên tôi phải lo liệu mọi thứ. (Dạ đúng, thưa Sư Phụ. Dạ, Sư Phụ.)

Đôi khi ở khách sạn tốt hoặc một nơi tốt, thì có internet tốt. Nhưng nếu tôi phải dời đi vì vài lý do – có khi vì lý do an ninh, có khi vì lý do riêng tư. Bởi vì mình không thể ở quá lâu trong một khách sạn – người ta sẽ nghĩ: “Tại sao?” (Dạ hiểu.) Nhiều ánh mắt sẽ đổ dồn vào mình và mình cũng không cảm thấy thoải mái nữa. (Dạ, Sư Phụ.) Ngay cả một số khách sạn rất rẻ, nhưng họ có internet, mọi thứ đều tốt; rẻ, rất rẻ. Và tôi có đủ khả năng để ở đó cả năm và thậm chí nhiều năm. Tôi nghĩ: “Chà, thật là một khách sạn tốt. Mình có thể ở đây mãi mãi”. Họ có cả thức ăn ở đó, đơn giản, rẻ tiền. Và là thuần chay nữa. Tôi có thể ở đó mãi mãi, nhưng không được. Ngoài ra, tôi đã phạm một chút “tội”. (Thưa đó là gì vậy, Sư Phụ?) Người giữ an ninh đã phát hiện ra. Thật ra là không có gì.

Chỉ là Tâm Ấn ở thế giới này, tôi phải làm âm thầm. (A dạ.) Bình thường, càng âm thầm càng tốt. Nhưng bây giờ không thể được nữa vì tất cả chúng ta đều công khai. (A, dạ, đúng vậy.) Nhưng dù vậy, tôi vẫn phải luôn tự bảo vệ mình. Không thể đi tới đâu cũng quá lộ liễu, quá công khai. (Dạ.)

Vốn là, tôi đã ở khách sạn đó vài ngày rồi. Và rồi, một hôm, một người-thân-hải âu đến gõ cửa sổ phòng tôi. Gõ, thực sự gõ bằng mỏ. (Dạ đúng. Hay quá.) Cốc, cốc, cốc. Cốc, cốc. Lúc đầu, tôi không để ý, vì không ngồi đối diện với cửa sổ để làm việc. Lúc đó tôi đang kiểm duyệt các tiết mục, cho chương trình Truyền Hình Vô Thượng Sư. Và rồi, chàng hay nàng lại gõ tiếp, gõ tiếp, rất lâu. Và tiếng gõ rất đặc biệt. Nên tôi quay lại nhìn và thấy chim hải âu liên tục gõ. Rồi tôi nghĩ có thể là chàng hoặc nàng đang đói. (Dạ đúng.)

Tôi nói: “Được, được. Đợi chút”. Và chú chờ. Chú không gõ nữa. (Ồ.) Sau đó, tôi muốn đưa cho chú thức ăn, nhưng chú nói: “Khoan, khoan ạ. Không phải thức ăn, không phải thức ăn”. Tôi nói: “Vậy thì là cái gì?” Chú nói với tôi điều gì đó. (Ồ.) Dĩ nhiên là không tiện cho quý vị biết. (Dạ hiểu.) Chú nói với tôi điều gì đó.

Nếu tôi ở nơi nào đó, nơi đó sẽ trở thành vườn bách thú. Tất cả người-thân-động vật đều đến. Không chỉ người-thân-hải âu. Người-thân-mèo, người-thân-cáo, người-thân-bồ câu, và người-thân-chim sẻ nhỏ, loài nào cũng có thể đến. Và về sau chim đen, chim trắng, đủ loại người-thân-chim đều đến. Tất cả họ đều có thông điệp cho tôi. Có khi cùng một thông điệp, có khi thì khác nhau. Và tôi mệt quá. Nói: “Ta không có thời giờ để nghe. Nếu cùng thông điệp, đừng nói với ta. Chỉ cần gật đầu. Có cùng thông điệp không?”

Vậy rồi, tôi quay lại và mở cửa sổ. Chú hải âu đó không bay đi. Chú ăn từ tay tôi, (Ồ.) trực tiếp. (Ồ.) Bánh mì - tôi xé vụn. Xé nhỏ ra, kẹp bằng ngón tay. Những miếng nhỏ giữa ngón tay. (Dạ.) Chú ăn từ tay tôi. Và tôi nói: “Cảm ơn về thông điệp. Cầu xin Thượng Đế gia trì cho cưng”. Và rồi chú ăn, ăn, ăn. Nhưng tôi phải để nó (bánh mì) lên cửa sổ. Tôi không thể để bánh mì trên tay. Không thể cứ đưa tay ra quá lâu – rất mỏi. Và mỏ chú nhọn, làm đau tay nữa. (Ồ.) Cho nên tôi để trên bệ cửa sổ, nói: “Cưng ăn trên cửa sổ. Ta xin lỗi, tay ta đau”.

Và rồi chú nói với mấy người-thân-hải âu khác điều gì đó. Hôm sau, một bạn hải âu khác đến rồi hai bạn đến, ba bạn đến, thay phiên nhau đến ăn. Và tôi phải để bánh mì trên cửa sổ. (Dạ.) Và dĩ nhiên, khi họ ăn, thì có gì đó rơi xuống tầng dưới. (Ồ.) Và người ta đã nhìn thấy, sau đó họ đến nói cho tôi một trận, nói rằng tôi không thể làm như thế. Tôi nói: “Ồ, vậy hả? Thật tình xin lỗi, nhưng tôi không thấy có thông báo nào nói là không nên cho hải âu ăn trên cửa sổ. Thành ra mới làm như thế, nhưng tôi hứa sẽ không làm vậy nữa”. Họ nói với tôi vì chim hải âu có thể vào trong phòng và chúng tôi gặp nhiều rắc rối hơn. Tôi nói: “Ồ, nhưng tôi chỉ mở hé cửa sổ thôi. Chỉ để bánh mì ở ngoài rồi cửa sổ chỉ mở hé thôi”. Cô ấy nói: “Mấy chim nhỏ có thể vào”. Tôi nói: “Ồ, đúng rồi. Mấy bạn chim nhỏ có thể vào”. Ngay cả chim bồ câu cũng có thể vào. Tôi nói: “Được rồi, hãy để họ ăn xong rồi tôi sẽ dọn sạch sẽ, và tôi sẽ không làm vậy nữa”.

Nhưng trước khi rời đi, tôi đã mua rất nhiều bánh mì. Rồi tôi để lại tất cả cho họ. Tôi giã từ tất cả họ, nói: “Ta rất xin lỗi. Ta không thể ở lại đây nữa. Ta đã bị chú ý nhiều quá rồi. Mọi người đều nhìn ta, và ta không muốn bị chú ý quá nhiều”. (A, dạ phải.) Tôi nói: “Ta xin lỗi” và sau đó để lại nhiều ổ bánh mì, nhưng đã xé nhỏ và tôi để hết lên bệ cửa sổ phòng tắm, nếu bánh mì có rơi xuống, thì sẽ rơi xuống đường. Nên làm vậy an toàn hơn. Phải chi tôi biết trước được cách đó. Nhưng dù vậy, thì bánh cũng có thể rớt xuống qua cửa sổ của người khác và họ cũng sẽ biết được, và khi họ dọn phòng này nọ hoặc nhân viên an ninh đi ngang qua đó, họ cũng sẽ nhìn thấy – rồi có lẽ họ cũng sẽ giảng cho tôi một bài.

Tôi chỉ cúi đầu trước họ và nói: “Tôi thực sự xin lỗi. Các chú chim đến và rồi tôi nghĩ là có thể cho họ một ít thức ăn. Vì chim cũng là khách”. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Họ nói: “Được, chúng tôi hiểu, nhưng Bà đừng làm vậy nữa. Đó là quy tắc”. Tôi nói: “Tôi không thấy quy tắc đó ở đâu cả, thành ra mới làm. Nếu thấy thì không bao giờ tôi làm vậy”. (Dạ đúng.) Tốt hơn là quý vị nên viết ra và dán bản lưu ý ở đâu đó để khách sẽ hiểu”. (Dạ.) Nên họ nói: “Được, chúng tôi sẽ làm vậy”. Nhưng quý vị cũng biết mà. Thế là tôi rời nơi đó và đi đến một khách sạn khác. (Ôi chao.)

Do đó, Tâm Ấn cho đệ tử cũng tương tự vậy. Tôi phải luôn luôn truyền, nhưng rồi thường phải ẩn lánh. Nhiều lần tôi phải ẩn lánh vì những lý do an ninh, vì tôi không có người, không có súng để tự vệ. Không có gì cả, không có bất kỳ người bảo vệ nào. (Dạ đúng. Dạ, thưa Sư Phụ.) Không ai trong chúng ta có bất cứ gì, nên tốt hơn là quý vị đừng tìm cách thu hút sự chú ý, tránh càng nhiều càng tốt. (Dạ.) Nhưng Tâm Ấn, tôi không thể ngưng. Tôi đã hứa là truyền Tâm Ấn, truyền càng nhiều càng tốt, nên không thể ngưng được. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Chỉ là, đôi khi không tiện gọi cho bất cứ ai hoặc tất cả mọi người hoặc tất cả các nhóm khác nhau ở các quốc gia khác nhau. (Dạ, Sư Phụ. Dạ hiểu, thưa Sư Phụ.) Bởi vì tôi không có ai để làm những việc về kỹ thuật, hoặc bất cứ việc gì, cho tôi. Tôi chỉ có thể gọi nhanh từ điện thoại. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Nên tôi hy vọng tất cả quý vị, những ai sát cánh làm việc với tôi, xin hãy thứ lỗi cho tôi và hiểu điều đó; để ít ra tôi còn có thể tiếp tục làm việc với quý vị, mặc dù chúng ta không gặp nhau, hoặc không nói chuyện trực tiếp. Quý vị nói với tất cả sư huynh, sư tỷ quý vị về điều đó nhé. Ồ, dù sao họ cũng sẽ nghe đàm thoại này. Quý vị sẽ cho họ biết. (Dạ, thưa Sư Phụ.)

Được rồi, bây giờ tôi phải thực sự trở lại làm việc. (Dạ, thưa Sư Phụ.) Đã khuya rồi và tôi hy vọng có thể tiếp tục làm xong mấy việc này. Công việc đã chồng chất hai ngày rồi, vì hôm qua không làm được gì nhiều. Nên bây giờ tôi phải làm cho lẹ. Cảm ơn quý vị rất nhiều và tôi thương quý vị. (Chúng con cũng thương Sư Phụ. Xin cảm ơn Sư Phụ. Xin cảm ơn Sư Phụ về tất cả thời gian và nỗ lực của Ngài.) Được rồi, hãy bảo trọng để quý vị được khỏe mạnh và sống sót. (Xin cảm ơn Sư Phụ. Xin Sư Phụ cũng bảo trọng.) Hãy tự bảo vệ mình. Hãy bảo trọng và bảo vệ mình và cầu nguyện mỗi ngày. (Dạ vâng, thưa Sư Phụ.)

Thôi nhé. Thượng Đế thương quý vị và tôi thương quý vị. (Chúng con thương Sư Phụ.) Cảm ơn quý vị.

Xem thêm
Video Mới Nhất
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android